[ĐDTH] ღ Chương 18 ღ

Chương 18

Edit & Beta: Tử Dạ Tịch Liêu

Tú Xuân nhìn lại. Thấy hắn im lặng đứng ở đó dựa vào cánh cửa đỏ sẫm có khắc hoa văn chạm trổ, hai hàng lông mày nhíu lại như núi xa, đôi mắt tĩnh mịch trong veo, ánh mắt trời mãnh mẽ chiếu rọi từng đường nét dứt khoát trên gương mặt như ngọc sáng bóng. Cả người toát ra hơi thở cao quý và nho nhã.

Lúc này nhóm thái y mới phát giác Ngụy vương ở cửa. Đoán là hắn cũng như mấy ngày trước đến đây thăm Vĩnh Bình quận chúa. Tất cả đều dừng thảo luận, cúi đầu hành lễ với hắn.

Tầm mắt Tiêu Lang quét qua gương mặt Tú Xuân, nhìn mọi người, hơi gật đầu với nàng rồi xoay người đi vào trong.

Tú Xuân lo lắng bệnh tình tiểu quận chúa vẫn chưa ổn định, không dám khinh thường. Đứng tại chỗ chờ bóng lưng của hắn biến mất mới dám vội vã đến điện tiểu quận chúa. Đi quẹo qua một chỗ rẽ, do không cẩn thận đụng phải một nam hài đang lao tới, nhất thời tránh không kịp, đầu nam hài đụng vào nàng. Dáng người nam hài đó chỉ cao đến ngực nàng, đụng vào nhau cả hai đều ngã ra sau, ôi một tiếng, cả người đã nằm bò dưới đất. Ngực Tú Xuân đang bó buộc, giờ phút này đụng phải khiến ngực ăn đau như lấy đá đập vào, lui về phía sau hai bước thì dừng lại. Lấy tay che ngực, thấy nam hài chỉ khoảng chừng bảy tám tuổi, da trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, mái tóc đen trên đầu được búi chặt bằng trâm cài đầu màu tím sặc sỡ. Chính lúc này, trong cặp mắt xinh đẹp lại tràn ngập lửa giận, nằm trên mặt đất căm tức nhìn Tú Xuân.

Tú Xuân cũng không để ý, bước lên phía trước ngồi xổm trước mặt hắn tính đỡ hắn dậy, nam hài kia từ dưới đất trở mình bò dậy, đầu ngón tay đâm nàng tức giận nói: “Ngươi là ai? Đụng phải ta còn không mau quỳ xuống nhận tội?”

Nhìn bộ dạng nam hài này, chắc là con cháu hoàng tộc. Nói chung, nàng là thường dân, đụng phải quý nhân như vậy, cho dù đối phương đụng mình trước, cũng là tội lớn. Quỳ xuống nhận tội là đương nhiên. Nhưng mà kêu nàng đối với một đứa nhỏ xấu xa ‘cả vú lấp miệng em’ mà quỳ xuống, trong lòng thật sự không muốn. Đang do dự thì chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn nói: “Mới vừa rồi ta đi hơi gấp, không có để ý. Trên người ngươi còn nào đau không?”

Nam hài kia kinh ngạc trợn to mắt, dáng vẻ giống như muốn nhảy dựng lên, lúc này phía sau có hai cung nhân vội vàng chạy đến, trong miệng luôn gọi thế tử điện hạ.

“Mau đem người tới vả miệng hắn cho ta.”

Nam hài kia la ầm lên.

Hai người cung nhân này nhìn rất lạ mặt, chắc là người hầu của nam hài này, cũng không phải người ở đây, đương nhiên cũng không biết Tú Xuân. Nghe nam hài kia ra lệnh, một người trong đó vén ống tay áo đang muốn tiến lên động thủ, Tú Xuân lui về sau một bước, nói: “Ta phải xem bệnh cho tiểu quận chúa, không thể chậm trễ được.”

Cung nhân nghe vậy, dừng bước nhìn nam hài kia. Nam hài liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, khẽ a một tiếng, cuối cùng khinh thường nói: “Thì ra là ngươi.”

Tú Xuân thở phào nhẹ nhõm trả lời, đang muốn tránh sang một bên, không nghĩ hắn lại nói: “Là ngươi cũng không được. Đụng phải ta còn muốn đi sao. Các ngươi vả miệng cho ta.”

Tiểu ác ma này rõ ràng là đứa trẻ bị chiều hư. Tú Xuân cúi đầu, làm bộ như không nghe thấy, bước nhanh hơn, nam hài kia như con ếch nhảy đến trước mặt Tú Xuân, tay níu lấy ống tay áo nàng, miệng nói: “Ngươi thật to gan. Không muốn sống nữa đúng không?”

“Linh Nhi. Đang làm gì vậy?”

Tú Xuân đang đau đầu, bên kia đã truyền đến âm thanh. Tú Xuân giương mắt thấy Tiêu Lang đang từ bên trong bước ra. Xem ra đã thấy một màn này, liền lên tiếng ngăn cản.

Nam hài kia vừa nhìn thấy Tiêu Lang, tay lập tức buông lỏng, nét mặt vô cùng oan ức, chỉ vào Tú Xuân nói: “Tam hoàng thúc, vừa rồi người này cố tình đụng ta té ngã, tay và chân ta vẫn còn rất đau.”

Ngược lại, Tiêu Lang cười nói: “Ngứa da có phải không? Dám ở trước mặt tam thúc ngươi nói dối. Có tin ta nói cho phụ vương ngươi biết?”

Tiểu hài tử này tên là Tiêu Linh Nhi, là con của Đường vương Tiêu Diệu. Bởi vì ba năm trước Đường vương phi qua đời, Tiêu Diệu lại luôn ở Bắc Đình, cho nên mấy năm nay Linh Nhi được nuôi ở trong cung bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Dựa vào huyết mạch mà nói, đây là cháu trai ruột thịt của Thái hoàng thái hậu, đương nhiên sẽ yêu thương hắn như trân bảo, nuông chiều quá nhiều khiến tính tình hắn trở nên hống hách, người trong cung thấy hắn liền rất né tránh, e sợ rước họa vào thân, không khỏi nhượng bộ lui binh.

Tiêu Linh Nhi nghe Tiêu Lang nhắc đến phụ thân mình, có hơi sợ hãi, liền cười hì hì nói: “Nhìn muội muội tốt hơn rồi. Ta phải đi nói cho hoàng tổ mẫu biết.” Dứt lời xoay người, ở phía sau Tiêu Lang hung hăng nhìn Tú Xuân, nhanh như chớp chạy đi. Mấy cung nhân cũng vội vàng chạy theo sau.

Cuối cùng Tú Xuân cũng thoát khỏi tiểu hài tử khó chơi đó, nhẹ nhàng thở ra. Nhìn Tiêu Lang đi tới, nói tiếng cảm ơn, suy nghĩ hẳn là nên giải thích, liền nói: “Mới vừa rồi ta không cẩn thận đụng phải vị thế tử điện hạ kia….”

Tiêu Lang đánh gãy lời nàng, “Ta hiểu, ngươi không cần giải thích. Vừa nãy ta có đến thăm Vĩnh Bình, nhìn cũng không có gì đáng ngại.” Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt là ý cười nhạt nhẽo, “Ngươi làm rất tốt.”

“Ta chỉ cố gắng hết sức mà thôi. Tiểu quận chúa có thể chuyển nguy thành an, ngoại trừ công hiệu của thuốc còn có vận  may chiếm một nửa. Ta đi xem nàng một chút.” Tú Xuân chấp tay hành lễ với hắn, cúi đầu đi vòng vào bên trong.

~~~

Tú Xuân ở lại trong cung thêm một đêm, đến ngày thứ ba, tiểu quận chúa đã hoàn toàn khỏe mạnh. Ngoại trừ sắc mặt còn hơi tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều. Không cần phải nói Trưởng đại công chúa vui mừng thế nào. Sau buổi chiều, trong lúc Tú Xuân và mấy người Lâm Kỳ đang nói về năm phương thuốc mà mấy ngày này sắc cho tiểu quận chúa uống, chợt nghe thấy bên ngoài có một loạt tiếng bước chân, tiến vào là Thái hoàng thái hậu cùng Phó thái hậu.

Trước đây Tú Xuân có gặp qua Thái hoàng thái hậu, Phó thái hậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Gặp nàng mặc quần áo tang màu trắng, nhưng dung mạo vẫn còn rất trẻ đẹp. Tay áo vạt áo thuê hoa văn vân thiên thùy ý vô cùng tinh xảo, hai bên hông cột tua cờ[1] màu xám rũ xuống, vì bước chân của nàng mà khẽ rung động.

Tú Xuân không dám nhìn nhiều hơn, đi theo đám người Lâm Kỳ sang đây chào đón.

Thái hoàng thái hậu mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng nghe giọng nói êm ái của tiểu quận chúa gọi mình ‘Ngoại tổ mẫu’, cũng thấy rất vui mừng. Nhớ đến tình huống nguy cấp mấy ngày trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ôm nàng trấn an một lúc, sau đó gọi Tú Xuân đến trước mặt hỏi mấy câu. Khen vài câu, muốn ban thưởng cho nàng.

Bà cũng biết lai lịch của Tú Xuân. Lại thấy đã có công giúp bệnh tình tiểu quận chúa từ nguy thành an, tức giận của bà đối với Kim Dược Đường tự nhiên cũng không còn lớn như trước, nhưng cũng không có nghĩa là biến mất, hừ một tiếng, nói: “Bảng hiệu Kim Dược Đường như vậy, không ngờ cũng có ngày làm chuyện ăn bớt ăn xén nguyên liệu. Ngự dược hoàng gia còn như vậy, dược dùng trong dân gian, há phải rất lỏng lẻo?”

Lời này cũng thật là khiến Kim Dược Đường bị oan. Mặc dù Tú Xuân đến Trần gia không được bao lâu, nhưng cũng biết Trần gia cung phụng ngự dược cùng với của hàng bán dược thực ra cũng không có khác biệt gì, chẳng qua chỉ khác ở chỗ nhà kho và cẩn thận bảo quản mà thôi.

Lão thái thái nói những lời này là có thể quyết định vận mệnh Kim Dược Đường, Tú Xuân cũng không dám khinh thường. Thành thành thật thật quỳ xuống nói: “Lần này Tử Tuyết Đơn có vấn đề, quả thật Kim Dược Đường phải chịu trách nhiệm, nhưng tuyệt đối không phải là mưu kế cố tình ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mà là do có người nhúng tay vào mới dẫn đến sơ suất này. Đêm trước khi xảy ra chuyện, người thợ làm bào chế dược đã bỏ nhà chạy trốn, nói không chừng là người này có liên quan. Về phần động cơ của hắn, có lẽ là bị người ta sai khiến, người trong Trần gia bây giờ vẫn đang điều tra. Hôm nay đã báo quan. Lần này thảo dân cả gan đến chữa bệnh cho tiểu quận chúa, may mắn tiểu quận chúa là người cát nhân thiên tướng, thảo dân không dám nhận thưởng của Thái hoàng thái hậu, chỉ mong Thái hoàng thái hậu có thể tạm thời bớt giận. Chờ khi bắt được người nọ, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

“Ta nghe nói giá trị bào chế Tử Tuyết Đơn rất đắc. Xảy ra chuyện này, các người tự nhiên sẽ kéo người khác vào nhận tội. Tình hình thực tế ra sao, chỉ sợ các người mới là người rõ ràng nhất.” Đột nhiên có người lạnh lùng nói một câu.

Tú Xuân ngước nhìn, thấy người lên tiếng là Phó thái hậu. Gò má của nàng hơi nghiêng, đôi môi nhếch lên thành hình vòng cung mang theo giọng nói mỉa mai.

Tính cách Tú Xuân từ trước đến nay là gặp mạnh thì cường, gặp yếu thì mềm. Nàng biết ở trong này nếu với tính cách như vậy chắc chắn sẽ là tai họa với lại mấy năm nay nàng cũng đã cọ xát không ít. Còn đi theo phụ thân mấy năm nay, cuộc sống tuy đơn giản, nhưng cũng ăn không ít khổ cực, cốt nhục đã là bẩm sinh khó mà có thể mất đi được. Nàng nhạy cảm phát hiện nữ nhân cao quý này không có ý tốt, nhịn không được mà trả lời. Giọng nói không cao không thấp, hòa hoãn nói: “Hồi bẩm Thái Hậu, từ trước đến nay Kim Dược Đường chế dược luôn tuân thủ quy định và phân biệt rõ ràng, cho dù bào chế rườm rà, giá cả đắc đỏ, cũng không giảm bớt nhân công, tiền bạc, phương pháp bào chế từ đầu đến cuối rất nghiêm ngặt. Từ trước đến này cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, đây chính là bằng chứng tốt nhất. Lại nói một câu mạo phạm, người Trần gia cho dù ‘hám lợi đen lòng’ cũng tuyệt đối không động tay động chân với ngự dược. Xin Thái hoàng thái hậu và thái hậu minh xét.”

Trong lúc Thái hoàng thái hậu trầm ngâm, Lâm Kỳ suy nghĩ gì đó, chợt mở miệng nói: “Thần nghĩ những lời Đổng Tú nói không phải là không có lý. Tuy ta cùng với gia chủ Trần gia Trần Chấn không phải là chỗ thân quen, nhưng cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, ta biết người này không phải loại người ‘hám lợi đen lòng’. Tử Tuyết Đơn lần này xảy ra vấn đề e là có nội tình. Tiểu quận chúa có thể khỏe mạnh, không thể không có công lao của Đổng Tú. Khẩn cầu Thái hoàng thái hậu cho Kim Dược Đường một cơ hội suy xét. Nói không chừng qua sự việc này, người Trần gia đối với chế dược càng nghiêm khắc hơn, chuyện này cũng là một chuyện tốt.”

Thái hoàng thái hậu suy nghĩ, cuối cùng gật đầu nói: “Cũng tốt. Chuyện lần này ta tạm thời không truy cứu. Kim Dược Đường cần phải ghi nhớ giáo huấn, không để xảy ra loại chuyện như vậy thêm lần nữa. Nếu có, nghiêm trị không tha.”

Tú Xuân mừng rỡ, vội vàng dập đầu tạ ơn. Lúc đứng dậy còn cảm kích nhìn Lâm Kỳ. Thấy ông vuốt râu mỉm cười, cảm thấy lão ngự y này vô cùng tốt, ấn tượng về ông lập tức tăng vọt.

Sau chuyện này, tiểu quận chúa cũng đã khỏi hẳn, Tú Xuân cũng liền xuất cung. Đang cầm phần thưởng theo cung nhân ra Vĩnh thọ cung, vừa mới bước ra cửa cung  liền bắt gặp phía trước có thanh niên béo mập chừng hai mươi tuổi đang loạng choạng đến đây, thắt lưng quấn đai ngọc. Thấy Tú Xuân, hai mắt nhìn sáng trưng nhìn chằm chằm nàng, bước chân cũng dừng lại.

Tú Xuân ghét người khác nhìn chằm chằm mình như vậy, đang muốn cúi đầu đi nhanh, thì cung nhân dẫn đường cho nàng đã nhìn nam tử kia mỉm cười chào hỏi, hiển nhiên là rất quen thuộc, trong miệng gọi: “Lý thế tử, người tới rồi sao?”

Thế tử…Lại thêm một thế tử. Ở kinh thành thứ không thể thiếu nhất trên đường cái chính là Vương gia thế tử.

Tú Xuân càng cúi đầu thấp, lại nghe cung nhân nói: “Đổng Tú vị này là Lý thế tử phủ Trưởng đại công chúa, còn không mau mau hành lễ.”

Thì ra là ca ca của Vĩnh Bình quận chúa Lý Trường Anh.

Tú Xuân đành phải hành lễ với hắn.

“Không cần đa lễ.” Ánh mắt Lý Trường Anh quét nhìn Tú Xuân từ trên xuống, sau đó ho khan một tiếng, “Hắn là ai vậy?”

“Lý thế tử, hắn là Đổng Tú người của Kim Dược Đường, là người đã chữa khỏi bệnh cho tiểu quận chúa. Lúc nãy đi lĩnh thượng, bây giờ đang muốn xuất cung.”

Lý Trường Anh ồ một tiếng, liếc mắt quan sát Tú Xuân lần thứ hai, lấy miếng bạch ngọc ở bên hông mình, vứt xuống hộp phấn thưởng mà Tú Xuân đang cầm, vung tay áo lên hào phóng nói: “Thì ra ngươi là người đã chữa bệnh cho muội muội ta. Tốt. Thưởng cho ngươi.”

Cũng không  biết tại sao, nhất cử nhất động của Lý Trường Anh cùng với lời nói của hắn, đều khiến Tú Xuân cảm thấy có gì đó không thích hợp. Vội vàng từ chối. Lý Trường Anh bước đến gần, sờ cằm nhìn nàng cười hì hì nói: “Đây là gia thưởng cho ngươi. Nhận đi dài dòng làm gì.”

Tú Xuân hơi ngước mắt lại bắt gặp ánh mắt của hắn, hình như có ý mờ ám, cả người liền nổi da gà, vội vàng nói tạ ơn, xoay người vội vã rời đi. Mãi cho đến khi đến chỗ người gác cửa cung, mới cảm thấy dễ chịu một chút. Nhớ lại vừa rồi cung nhân gặp người kia nhìn mình với vẻ mờ ám, thế nhưng lại ngậm miệng không dám nói gì, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, lập tức cả người liền cảm thấy ớn lạnh.

“Đổng Tú, ngươi ở đây.”

Tú Xuân đang nghi thần nghi quỷ, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy xa xa bên ngoài cửa cung có một chiếc xe ngựa, Cát Đại Hữu đang đứng chờ ở chỗ đó, giờ phút này gương mặt tươi cười như hoa nhanh bước đến chỗ nàng, hơi bất ngờ, vội vàng nghênh đón.

Đêm đó nàng rời đi cũng không thông báo cho người Trần gia biết. Ngày kế khi đã an tâm với bệnh tình của tiểu quận chúa, nàng liền xin Lâm Kỳ phái người truyền lời nhắn ra ngoài. Chính là không nghĩ tới, Cát Đại Hữu lại đích thân đến đón mình, vội vàng xin lỗi.

Cát Đại Hữu mặt càng tươi cười: “Đổng Tú, bây giờ ngươi đã vì Kim Dược Đường lập công lớn. Đừng nói là ta tới đón ngươi, cho dù ngươi muốn ngồi vào vị trí quản sự, ta cũng không nhíu mày từ chối.”

Tú Xuân nở nụ cười, lên xe ngựa.

~~~

Trở lại Kim Dược Đường, Tú Xuân đã được hoan nghênh mà trước đây nàng chưa từng có. Phía trước dược đường có chừng mười tiểu nhị đứng ở cửa nghênh đón không nói, ngay cả Trần Chấn cũng chống quải trượng, dẫn quản sự lớn nhỏ trong xưởng thuốc ra đón mình. Tú Xuân giống như anh hùng chiến thắng trở về, được ‘chúng tinh phủng nguyệt’ chào đón. Mọi người tề tụ ở trước nghị sự đường, ngươi một câu ta một câu hỏi quá trình Tú Xuân chữa bệnh. Tú Xuân vẫn chưa nói thêm gì, chỉ trả lời đơn giản, thỏa mãn quan tâm của mọi người, bất chấp nghĩ ngơi, trước tiên về Bắc viện của Trần Chấn, tiếp tục trị liệu đôi mắt cho ông.

Mấy ngày nay nàng không có ở đây, mười ngày trị liệu đầu tiên cũng đã kết thúc, cũng đổi thành cách một ngày trị một lần, đến hôm nay cũng trễ có hai ngày, dược vẫn còn sử dụng được, chưa ảnh hưởng gì nhiều. Nàng cũng đang rảnh tay, một bên tiếp tục trị liệu cho Trần Chấn, một bên chủ động trao đổi vấn đề với Lưu Tùng Sơn. Trần Chấn trước sau cũng không lên tiếng. Đợi sau khi Tú Xuân thu châm, Lưu Tùng Sơn chà xát tay mình, hoàn toàn bái phục nói: “Trước đây ta còn có chút không phục. Trải qua chuyện lần này, ta thật sự đã tâm phục khẩu phục. Vừa nãy nghe ngươi nói quá trình trị liệu cho tiểu quận chúa, ta có điểm thắc mắc, nếu ngươi rảnh, có thể tỉ mỉ nói một lần nữa cho ta nghe được không?”

Lưu Tùng Sơn là lương y. Chính ông đã chủ động mở miệng. Sao Tú Xuân có thể không đáp ứng? Liền gật đầu đồng ý, bỗng nhiên Trần Chấn nói: “Lưu tiên sinh, ông ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Đổng Tú.”

Lưu Tùng Sơn gật đầu, cùng người bên cạnh lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tú Xuân. Nàng đứng một bên rửa tay, nói: “Lão thái gia, hôm nay mắt của người cảm thấy thế nào? Ta đoán khoảng vài ngày nữa ông có thể hồi phục….”

“Nữ oa nhi, ngươi là con nhà ai? Vì sao lại vào Trần gia ta, cuối cùng có ý gì?”

Tú Xuân thình lình nghe Trần Chấn phái sau lưng mở miệng nói như vậy, lắp bắp kinh hãi, quay lại nhìn, thấy ông đang nhìn mình, ánh mắt sáng ngời. Ngập ngừng hỏi: “Ông…đã nhìn thấy rõ?”

Lão nhân hơi híp mắt lại: “Cũng không tốt lắm. Chí ít khi ngươi vừa đến gần, ta thấy ngươi không có trái cổ.”

Tú Xuân bị giật mình, đưa tay sờ lên cổ.

Mới vừa rồi vào phòng, vì để thuận tiện làm việc, liền đem áo khoác cởi ra để ở bên ngoài, cái cổ lộ ra, không nghĩ tới bị lão nhân này phát hiện.

~~~ Hết chương 18 ~~~

Spoil chương sau tý nào: “Ta là người của Ngụy vương”

Spoil chương sau sau nữa: “Đổng Tú đúng là người của ta.”

Há há há kích thích ghê gớm

~~~ Chú thích ~~~

[1] Tua cờ (流苏) là vật trang trí bằng lông chim hoặc sợi tơ ở bên vạt áo, thường dùng trong trang phục sân khấu. Ở thời Đường là trang sức rất thịnh hành.

xinyue$153218.750(s)

6 thoughts on “[ĐDTH] ღ Chương 18 ღ

  1. Pingback: [Ongoing] Đại Dược Thiên Hương - Ham Hố Hội

Nhà do ta mở, truyện do ta đào, đọc truyện xong nhớ CMT nha ↖(^▽^)↗