[ĐDTH] ღ Chương 19 ღ

Chương 19

Edit & Beta: Tử Dạ Tịch Liêu

“Rốt cuộc ngươi là do ai phái tới? Tại sao lại lẻn vào Trần gia ta, có âm mưu gì?”

Thị lực Trần Chấn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc này đứng cách nàng khá xa, nên chỉ thấy cái bóng mơ hồ. Thấy nàng đứng bất động, cũng không lên tiếng trả lời, những nghi ngờ trong lòng trước kia càng thêm sâu sắc, cười lạnh nói: “Rõ ràng ngươi là nữ nhi, lại cải nam trang. Y thuật của ngươi rất tốt, lại cam tâm tình nguyện đến Trần gia làm người bào dược nhỏ nhoi. Làm mọi cách lấy lòng ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất có thể hấp dẫn ngươi, có lẽ chính là bản dược cương của Trần gia ta.”

“Nữ oa nhi, ta nói có đúng không?”

Tú Xuân nhìn về phía tổ phụ mình. Trên nét mặt của ông hiện ra sự lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh lùng.

Ban đầu nàng dự định khi thời cơ chín muồi, sẽ tìm cơ hội nói ra thân phận cho ông biết. Không nghĩ tới chuyện lại đột nhiên thay đổi, cũng không biết từ khi nào ông bắt đầu phát hiện ra đầu mối, giờ phút này lại bị ông ép hỏi như vậy. Nếu chuyện đã thế này, cũng chỉ đành phải nói đơn giản cho ông rõ. Xoay người đi ra cửa, xác định không có ai, mấy gã sai vặt đang đứng xa xa ngoài đại viện, lúc này mới yên tâm đóng cửa, đến trước mặt Trần Chấn, thấp giọng nói: “Ông nói không sai, ta đúng là nữ tử. Đổng Tú cũng không phải là tên thật của ta. Nhưng ta đến là có mục đích, cũng không phải vì dược cương như ông đã nghĩ. Ta vốn họ Trần, tên Tú Xuân, con thứ của ông là phụ thân của ta.”

Thiếu chút nữa Trần Chấn đã nhảy dựng lên, cố gắng mở to hai mắt, dùng sức khom người đến gần, có lẽ là muốn nhìn rõ gương mặt của nàng, Tú Xuân dứt khoát đứng gần trước mặt ông hơn.

Trần Chấn gắt gao nhìn chằm chằm người thiếu niên đang đứng cách mình chỉ chừng một thước.

“Ngươi….không phải ngươi đã không còn sao? Họ nói ngươi…..cùng cha ngươi hai người…..”

Cuối cùng một lúc sau ông mới gian nan từ trong cổ họng phát ra được một câu như vậy.

“Quả thật cha ta đã mất trong trận hỏa hoạn đó, nhưng ta thì không, đêm đó ta đi đỡ đẻ, cho nên tránh được một kiếp.” Tú Xuân nhớ lại cảnh ngày đó, cảm giác đau đớn cõi lòng tan nát lại lần nữa xuất hiện trong đầu, giọng nói cũng không tự chủ mà khàn đi.

“Ngươi…..Ngươi…..”

Bắp thịt trên gò má của Trần Chấn hơi nhảy lên, tay nắm quải trương cũng bắt đầu run rẩy.

Tú Xuân chấn an tinh thần, nói tiếp: “Sở dĩ ta giấu thân phận tiếp cận ông là bởi vì ta hoài nghi một việc. Trận hỏa hoạn kia không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố ý gây ra.”

Trần Chấn đột nhiên đứng lên, lớn giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tú Xuân nhìn ông, Thấy tức giận trong mắt ông giống như muốn phun trào, hô hấp cũng gấp gáp hơn, chòm râu run nhẹ theo hàm răng, cho thấy ông vô cùng kinh ngạc. Âm thầm hít một hơi, nói từng chữ một: “Là có người không muốn cha ta hồi kinh cho nên phóng hỏa thiêu chết ông ấy.”

“Phanh” một tiếng. Quải trưởng trên tay Trần Chấn rơi xuống đất, cả người ông cũng té ngã xuống ghế ngồi.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.”

Lão nhân sau một lúc kích động, nhắm mắt quyết định bình tĩnh tâm trạng lại, cuối cùng mở mắt, run giọng hỏi.

Tú Xuân liền đem chuyện ngày đó Trần Lập Nhân đến thăm nói ra một lần, cuối cùng nói: “Lúc đó cha ta còn viết phong thư, nhờ hắn đưa cho ông. Ông có nhận được không?”

Thấy ông không trả lời, Tú Xuân liền biết chắc chắn ông đã không nhận được thư. Nhưng mà điều này cũng chỉ là suy đoán của mình mà thôi. Trong lòng  phẫn nộ lần nữa, tức giận nói: “Quả nhiên là bọn lòng lang dạ sói. Cha ta đã nói với hắn sẽ không trở về kế thừa gia nghiệp Trần gia. Bọn họ vẫn chưa yên tâm mà ra tay độc ác như vậy.”

Nàng nghiến răng nghiến lợi, Trần Chấn tựa lưng vào ghế dựa nhắm mắt bất động. Tú Xuân nói xong cũng im lặng, nhìn chằm chằm lão giả đối diện. Một lát sau, thấy ông cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, mở miệng hỏi: “Ngươi nói ngươi là cháu gái Trần gia, ngươi có gì chứng minh không?”

Tú Xuân giật mình.

Ban đầu nàng cũng không hi vọng lão gia tử nghe mình nói xong sẽ bật khóc vì quá vui mừng sau đó diễn ra một màn nhận lại người thân. Dù sao, cũng bởi vì mẫu thân mình mà khúc mắc vẫn còn đó, huống chi bản thân mình chỉ là một nữ tử, ở trong mắt người khác cũng không có gì để trọng dụng. Nhưng khi nghe ông hỏi điều này, thật sự là ngoài dự đoán của nàng. Lại suy nghĩ một chút, trong mắt tổ phụ, bản dược cương kia chỉ sợ còn quan trọng hơn cả tính mạng của ông, trong suy nghĩ của ông, ai cũng đều có khả năng lấy vật gia truyền Trần gia. Ông hoài nghi thân phận mình, có phải giả dạng thành đứa trẻ mồ côi đến đây lừa gạt cũng là chuyện bình thường—-tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không vui. Nén suy nghĩ này xuống, đọc thuộc nói: “Cửu thiên trường sinh hoàn. Bí chế hoàn này, chuyên trị tả than hữu hoán ở nam phụ (ở đây là đàn ông và phụ nữ), bán thân bất toại, mắt miệng bị méo, tay chân bị tê……”

Nàng một hơi đem dược cương Trần Trọng Tu đã ghi lại cho mình và những bí chế dược hoàn cùng với phương pháp luyện chế nói ra. Nói đến tố nga hoàn thì thấy Trần Chấn run tay, giọng nói cũng run rẩy theo: “Được rồi, không cần nói nữa….”

Có thể nhìn ra được, tâm trạng lúc này của ông vô cùng phức tạp. Sau khi ông nói xong câu này thì gắt gao nhìn mình chăm chăm, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu, trong miệng lẩm bẩm: “Giống, đúng là có chút giống…..” Tựa vào ghế lần nữa nhắm mắt lại.

Tú Xuân đoán ông đang nói mình giống với mẫu thân. Còn về ánh mắt kia, nàng nhìn thấy dường như có rất nhiều chán ghét. Tạm dừng lại, hơi lui về phía sau, chờ ông mở miệng. Trong phòng thoáng chốc im lặng. Thậm chí Tú Xuân còn có thể nghe được cổ họng của ông phát ra tiếng thở dốc.

Sau một lúc lâu, nàng thấy tổ phụ mình từ từ mở mắt, tuy trong ánh mắt hơi có vẩn đục nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Ông híp mắt thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi. Việc này ta sẽ suy nghĩ lại. Ngươi tạm thời không nên để lộ thân phận. Lúc trước thế nào thì bây giờ cũng vậy. Lần này ngươi lộ diện, chỉ sợ có người bên ngoài nghi ngờ lai lịch của ngươi. Ngày mai ta sẽ gọi người truyền ra tin tức, nói ngươi thật ra là tôn tử của người bạn cũ ở phương xa của ta, bởi vì phụ mẫu đều mất gia đạo suy yếu nên đến đây tìm nơi nương tựa. Lại sợ nhiều năm không lui tới, ta sẽ từ chối, ngươi mới tìm đến đây yên thân gửi phận. Đã hiểu chưa?”

Tú Xuân rùng mình. Được lời ông nhắc  nhở. Vội vàng gật đầu.

Lời này nói xong, hai ông cháu đều im lặng không nói gì.

Tình huống như thế hẳn là nàng nên mở miệng gọi ông là gia gia. Nhưng mà nhìn phản ứng của lão gia tử, lúc này không hề có nửa điểm kích động ông cháu gặp nhau, mới vừa rồi còn nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt dường như còn xẹt qua một tia chán ghét, một tiếng “gia gia” kia bất kể như thế nào cũng không gọi ra miệng được. Cảm thấy không được tự nhiên, nàng liền ho khan nói: “Vậy…ta đi trước.” Nói xong hết rồi, thấy hắn vẫn không phản ứng, nhanh xoay người rời đi. Vừa bước đến cửa, chợt phía sau truyền đến giọng nói: “Cha ngươi….Lúc đó hắn thật sự không tính trở về kết thừa gia nghiệp sao?”

Tú Xuân dừng bước, xoay người nói: “Đúng vậy. Khi đó ông nói, cuối tháng sẽ mang ta hồi kinh thăm ông, nhưng cũng sẽ không ở lại tiếp nhận gia nghiệp….”

Sắc mặt Trần Chấn chợt âm u, từ trong mũi hừ một tiếng.

Tú Xuân vụng trộm liếc ông. Lại đắn đo nói: “Cha ta nói ông biết mình bất hiếu, khẩn xin người có thể tha thứ….”

“Ba”

Nàng lại càng hoảng sợ. Nhìn sắc mặt lão gia tử đối diện đã xanh mét, tức giận vỗ bàn, gần như rống lên: “Hắn còn biết mình bất hiếu à. Nghịch tử, hắn còn mặt mũi xin ta tha thứ sao. Ta đã nói rồi, ta có chết thành quỷ cũng không tha thứ cho hắn.”

Tú Xuân nín thở, vội vàng ngậm miệng.

“Còn nương ngươi nữa. Thật đáng hận. Nếu năm đó cô ta không cố ý câu dẫn cha ngươi, làm sao hắn có khả năng rời khỏi Trần gia đến nỗi phải chết nơi đất khách? Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, ta đã biết là họa thủy. Báo ứng. Ai bảo cô ta câu dẫn con ta….”

Tú Xuân giận tím mặt.

Đổng thị tuy mất sớm, nhưng đối với nàng rất tốt, cả đời Tú Xuân đều ghi nhớ. Lúc này lại nghe lão nhân nói chuyện khó nghe như vậy, thật sự không nhịn được, cắt ngang lời ông.

“Nương ta rất tốt. Tất nhiên, ông có thể hận bà, cũng có thể mắng bà, đây là tự do của ông. Nhưng làm ơn đừng ở trước mặt ta mắng. Ta tuyệt đối không chấp nhận.”

“Ngươi nói cái gì?” Trần Chấn vô cùng ngạc nhiên, giống như có người tát vào miệng, “Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi có biết ta là gì của ngươi không?”

“Ông là tổ phụ của ta, nhưng bà là mẫu thân của ta.” Tú Xuân nói, “Người cũng đã chết. Ông có thể không tôn trọng, nhưng không được ở trước mặt ta sỉ nhục bà. Nói cho cùng bà và cha ta kết nghĩa vợ chồng là đúng hay sai không ai biết được, suy nghĩ của ta và ông khác biệt, không thể thay đổi suy nghĩ đối phương. Thậm chí ta có thể nói cho ông biết, năm đó nếu không phải ông cực lực phản đối, cũng sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”

“Ngươi……..”

Ngón tay Trần Chấn chỉ vào Tú Xuân, “Cha ngươi dạy ngươi thế nào? Mà dám nói chuyện với người bề trên như vậy. Ngươi không muốn quay về Trần gia có phải không?”

Tú Xuân nghe lời nói uy hiếp của ông. Tự nhiên cảm thấy muốn bật cười.

Lão gia tử này, cả đời cứng rắn. Nhưng tính tình như vậy, chính xác là độc miệng.

“Lão thái gia, ông nghĩ sai một việc rồi.” Nàng thở phào một hơi. “Ta tìm ông không phải để nhận người thân. Lần này nếu không phải vì mối thù của cha ta, ta cũng sẽ không đến kinh thành. Chờ khi mọi chuyện kết thúc, ta cũng không ở lại đây. Ta sẽ quay về Hàng Châu. Nơi đó mới là nhà của ta.”

Nàng nói xong, xoay người mở cửa đi.

~~~

Sau khi Tú Xuân rời đi, cũng không lo lắng ông ấy như thế nào. Một người như vậy, ông so với những người khác đều hiểu rõ cái gì nên, cái gì không nên. Tang con là việc đau khổ như vậy, ông còn có thể chịu đựng được, làm sao có thể bị những lời vô thưởng vô phạt của mình mà tức giận?

Quả nhiên, đến buổi tối, Xảo nhi liền chỉ huy người lần lượt mang đến phòng nàng không ít vật dụng hàng ngày, ngay cả chăn đệm cũng được thay bằng loại chăn mền thượng hạng. Tú Xuân hỏi thăm nàng, Xảo nhi vui vẻ cười nói: “Đổng công tử, lão thái gia để ta đến hầu hạ người. Thì ra nhà của người với lão thái gia là bạn bè. Sao lại không nói sớm. Trách không được công tử người lại lợi hại như vậy. Sau này ta sẽ hầu hạ người thật tốt. Người có chuyện gì cứ phân phó cho ta.”

Tú Xuân vội nói: “Đừng, ngươi gọi ta là Đổng Tú được rồi. Cũng đừng nói cái gì mà hầu hạ. Chúng ta cứ như trước đây đi.”

“Được. Ta nghe lời ngươi.” Xảo nhi lại càng vui vẻ gật đầu.

~~~

Sau khi đuổi Xảo nhi đi, đêm nay Tú Xuân vẫn chú ý động tĩnh Bắc viện. Đầu tiên là Cát Đại Hữu, hai cha con Trần gia, đám người Hứa Thụy Phúc cũng bị kêu vào, một lát sau lần lượt từng người rời đi, chỉ còn lại Cát Đại Hữu ở bên trong, rất khuya mới thấy ông đi ra. Cuối cùng cũng không biết nói chuyện gì. Nhưng Tú Xuân đoán, có lẽ có liên quan đến chuyện ban ngày mình nói. Chính là không hiểu lão gia tử dự định làm sao mà thôi. Trái lại nàng rất hiếu kỳ. Nhưng vừa mới trở mặt với ông, cho dù nàng ưỡn ngực mặt dày đi hỏi, đoán chừng ông sẽ không nói cho nàng biết, đành phải vứt bỏ suy nghĩ này.

Ngày hôm sau không cần đến chỗ lão gia tử trị liệu, Tú Xuân cũng không mặc cẩm phục hôm qua đưa tới, vẫn cải trang như cũ đến hiệu thuốc. Thái độ người bên trong lại khác thường, khúm na khúm núm, dù nói thế nào Chu Bát thúc cũng không để cho nàng làm việc, nói nàng là khách quý, lão thái gia đã phân phó, xem nàng như công tử trong nhà. Tú Xuân bất đắc dĩ, đành phải bỏ công việc đến tiền đường. Thấy tiểu nhị vội vàng tiếp đón khách nhân bán dược, Lưu Tùng Sơn cùng lang trung tọa chẩn đang bắt mạch xem bệnh, mọi người đều có việc của mình, để nàng đứng đó vô cùng trơ trọi, lại không xen tay vào được. Đang buồn chán thì quản sự nhà kho muốn đưa thuốc pha chế sẵn đến chi nhánh ở thành nam, nàng cũng chưa bao giờ đi qua đó, liền xung phong nhận việc. Kiểm tra lại lô thuốc không có vấn đề gì, quản sự kia đưa xe ngựa đến, nàng ngồi ở phía trước xuất phát.

Kinh thành rất sầm uất, ở quê nàng không thể sánh bằng. Trên đường đi còn dừng lại một chút ngắm nhìn phong cảnh. Sau khi đến chi nhánh, dừng xe ngựa lại, quản sự và người bên trong ra đón đem dược vào kiểm kê, Tú Xuân nhàn rỗi, tính đến nhà bán bơ gần hiệu thuốc, đi đến cửa liền bị mùi hương ngọt ngào của hạt dẻ rang đường hấp dẫn, lấy mấy đồng tiền bước đi thong thả sang đấy mua, bỗng nhiên có người từ sau vỗ vai mình, quay lại, thấy Lý Trường Anh phủ Trưởng đại công chúa mới gặp hôm qua, phía sau còn có mấy gia nô.

“Đổng Tú nhi.” Lý Trường Anh tự ý sửa lại tên nàng, nói: “Muốn ăn hạt dẻ sao? Gia mua cho ngươi.”

Tú Xuân thầm kêu không ổn, xoay người trở về hiệu thuốc, chưa được hai bước, đã bị Lý Trường Anh ngăn lại, cười hì hì nói: “Gia có bàn rượu ở Quan Nguyệt lâu, chúng ta qua đó uống vài chén trò chuyện nào.” Dứt lời còn nháy mắt với mấy tên gia nô bên cạnh, mấy người kia đã quen làm việc này, liền tiến đến vây quanh Tú Xuân, che miệng bắt tay, đem nàng đẩy lên chiếc xe ngựa đậu gần đó, Lý Trường Anh đi lên theo, một tay đóng phanh cửa, xe ngựa liền chạy đi, sạch sẽ lưu loát, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra có mấy phút mà thôi. Người bên cạnh có người biết Lý Trường Anh nhưng lại không biết Tú Xuân là ai. Cũng không ai dám xen vào, nhưng mà khi xe ngựa đã đi xa mới dám xoi mói vài câu mà thôi.

Tú Xuân bị ném lên xe ngựa, thấy người mập mạp cười hì hì lại gần, cả người đã nổi da gà.

Đêm qua, Xảo nhi nhìn thấy nàng ném khối ngọc bội kia ở trên bàn, hỏi một câu, nàng liền thuận miệng hỏi thăm chuyện thế tử phủ trưởng đại công chúa. Quả nhiên bị nàng đoán trúng. Lý Trường Anh này háo sắc, nam nữ đều ăn, đặc biệt là mỹ thiếu niên xinh đẹp, danh tiếng rất thối, cả kinh thành không ai không biết. Không nghĩ tới âm hồn không tan, hôm nay lại nhanh như vậy rơi vào trong tay hắn. Mắt thấy cửa xe đã đóng kín, muốn lớn giọng kêu lên cũng vô dụng, bản thân lại không đánh lại tên mập mạp này, không nén nổi lo lắng.

Lý Trường Anh hôm qua vô tình ở trong cung gặp được Tú Xuân, tựa như thấy châu ngọc, tự than thở lần đầu tiên mới gặp được mỹ thiếu niên có dung mạo xinh đẹp như vậy, hận không thể lập tức đem hắn kéo vào lòng mà yêu thương. Cả đêm đều suy nghĩ đến nàng. Trời vừa sáng liền sai người đến gần Kim Dược Đường quan sát, suy nghĩ tìm cơ hội gặp mặt nàng. Vừa lúc hắn thấy nàng đi ra ngoài, vui mừng quá đỗi, đi theo nàng đến đây, dò xét có cơ hôi liền sai người cưỡng ép lên xe ngựa, hiểu được người này là của mình, trong lòng nhất thời rất hưng phấn. Lúc này lại nhìn hắn kỹ hơn, tuy rằng mặt trang phục của sai vặt, nhưng mặt mày vẫn rất có phong thái, quả nhiên không giống với người thường, cộng thêm nét mặt hoảng sợ, càng khiến người ta muốn yêu thương, ngón trỏ nhất thời khẽ động, chà xát ngứa ngáy trong lòng bàn tay, bất chấp nhã nhặn, nói: “Tú nhi đừng sợ. Để ca ca thương ngươi một phen….” Vừa nói còn bước đến chỗ Tú Xuân.

Tú Xuân quá sợ hãi, té nhào lui vào một góc trong xe ngựa. Chỉ là không gian nhỏ hẹp, bên cạnh cũng không vật gì có thể tự vệ được, thấy vẻ mặt của hắn lộ vẻ dâm tà, tay đã muốn đụng đến mặt của mình, liền thốt ra: “Khoan đã, ngươi không thể đụng đến ta.”

Lý Trường Anh cười hắc hắc nói: “Ngươi nói những lời này chắc hẳn cũng biết ta là ai. Nương ta là đương kim Trưởng đại công chúa, cha ta là Trường An hầu. Gia coi trọng ngươi, ngoan ngoãn theo gia. Sau này gia tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

Tú Xuân nuốt nước miếng, mở to hai mắt nhìn, đầu óc rồi tung.

Nếu Lý Trường Anh này đoạn tay áo, chỉ cần mình nói là nữ nhi, nhiều lắm chỉ chọc hắn tức giận, mặc dù bị đánh cũng tốt hơn là bị cường. Nhưng mà hết lần này đến lần khác hắn cũng không kiêng nể, thẹn quá hóa giận, kết cục của mình hẳn còn thảm hơn….

“Thức thời thì hầu hạ gia tốt vào. Gia cao hứng thì ngươi cũng tốt hơn….”

“Ngươi thật sự không thể đụng đến ta.” Tú Xuân chán ghét đẩy tay hắn ra, đè nén tiếng tim đập như trống, trong lòng cố gắng bình tĩnh lại, nói từng chữ một: “Ta đã là người của Ngụy vương. Hắn là tam hoàng cửu của ngươi. Nếu ngươi đụng đến ta, hắn biết được, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua sao?”

~~~ Hết chương 19~~~

6 thoughts on “[ĐDTH] ღ Chương 19 ღ

  1. Pingback: [Ongoing] Đại Dược Thiên Hương - Ham Hố Hội

Nhà do ta mở, truyện do ta đào, đọc truyện xong nhớ CMT nha ↖(^▽^)↗