[ĐDTH] ღ Chương 23 ღ

9b699878jw1ev2785c5gkj20bd0ewwgi

Chương 23

Edit: Tịch Liêu

Tú Xuân đi theo Lâm Kỳ ra ngoài, chạm mặt với đoàn người đang khoanh tay đi dọc theo hành lang đến đây, bước lại gần hơn liền nhận ra người đằng trước đúng là Ngụy vương Tiêu Lang. Thấy hắn không nhanh không chậm mà đi tới, càng tới gần, trong đầu tự nhiên lại nhớ đến trước hôm qua ở trước mặt Lý Trường Anh đem hắn làm bia đỡ đạn, tuy rằng hắn chưa biết chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chột dạ, bước chân hơi chần chừ lại, lặng lẽ lùi về góc tối không ai nhìn thấy được bên hành lang, im lặng đứng thẳng lưng khoanh tay.

Lâm Kỳ đi phía trước nghênh đón, Tú Xuân còn nghe thấy ông và Tiêu Lang nói chuyện, hỏi hắn hôm nay sao lại về sớm thế, đối phương đáp: “Hôm nay chỉ có ít việc, cũng không phải chuyện lớn gì, nên giao cho hai vị kia xử lý…..” Tuy tiếng nói rất gần, nhưng Tú Xuân vẫn cảm giác như gió nhẹ nhàng phớt qua, tựa như thân quen mà thản nhiên khoan khoái trả lời, thoáng nhìn, thấy ống tay áo lông cừu màu đen lướt qua mình, giương mắt nhìn, dưới ánh đèn mờ tối, chỉ còn là bóng người đổ dài. Ổn định quyết tâm, đi phía trước đoàn người vào trong.

Vào bên trong đã thấy có không ít người hầu hạ, Tiêu Lang cũng không chú ý đến Tú Xuân. Tú Xuân vẫn khoanh tay đứng một góc. Thấy hắn cởi áo khoác ngoài, để lộ triêu bào[1], rực rỡ dưới ngọn đèn chiếu rọi, cả người nhìn như sáng láng hơn. Phương cô cô bên cạnh nhận lấy, hỏi ăn cơm chiều không, Tiêu Lang nói: “Giờ dần (từ 3 đến 5 giờ sáng[chỗ này mình nghĩ là 3h đến 5h chiều đấy, vì nếu sd 12 con giáp làm giờ thì chỉ có 12h thôi]) ở trong cung đã dùng điểm tâm, bây giờ vẫn chưa đói, trước hết để cho Lâm đại nhân làm việc đi. Cũng nên trở về sớm.”

Lâm Kỳ vội nói: “Giờ dần cũng đã qua mấy canh giờ, điện hạ trước hết nên dùng cơm quan trọng hơn. Ta chờ thêm một lát cũng không sao.”

Tầm mắt Tiêu Lang xẹt nhìn qua Tú Xuân đang đứng một góc, lập tức nở nụ cười: “Ta không đói bụng. Vẫn là các người làm việc trước đi.” Dứt lời đi đến gian phòng bên cạnh thay quần áo, Phương cô cô liền sai người chuẩn bị nước thuốc tắm, sau đó dẫn theo mấy thị nữ đi hầu hạ.

Tú Xuân có nghe Lâm Kỳ nói qua, mỗi lần chữa trị, trước tiên hắn ngâm hai chân trong nước thuốc một khắc (mười lăm phút), sau đó tiện thể tắm rửa luôn. Thấy Lâm Kỳ bắt đầu xoắn tay áo lại, liền đứng bên cạnh trầm tư suy nghĩ. Khoảng hai khắc sau, đã thấy Tiêu Lang đã trở lại, hắn mặc thường phục màu xanh nhạt rộng thùng thình, đi chân trần, cầm theo đế giày đen mềm mại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, lập tức có thị nữ tiến lên giúp hắn xoắn cao ống quần, Tú Xuân liếc nhìn chân hắn, dường như là mới ngâm nước nóng xong lại vội ra ngoài, nên làn da hơi hồng nhạt như da con nít, cảm giác vẫn còn hơi nóng bốc lên. 

Lâm Kỳ ngồi xuống bên giường nhỏ. Trong tay đang chà sát tử kim cao, vẽ loạn lên hai đầu gối của hắn, cùng những vị trí trên dưới, dặn dò Tú Xuân đến gần quan sát cách mình làm, sau bắt đầu xoa bóp.

Quá trình này thật ra rất đơn giản, chính là xoa bóp huyệt vị, những vị thuốc trong lúc tắm và tử kim cao kia có tác đụng thấm vào những chỗ đau. Cách làm này cũng có hiệu quả nhưng mỗi người làm sẽ có những cách khác nhau. Giống như viết bút lông vậy, có người viết chữ như rồng bay phượng múa, nhưng cũng có người viết như gà bới. Tú Xuân cẩn thận quan sát Lâm Kỳ xoa bóp, áp dụng phương pháp xoa bóp, đàn bát[2], nói nã [3], phương pháp sát diêu chờ[4], lấy vị trí chung quanh hai đầu gối làm chính, trọng điểm là các huyệt vị độc tỵ[5], hạc đỉnh[6], nội tất mắt[7], dương lăng tuyền[8]. Yên lặng đứng bên cạnh chừng một khắc sau, Lâm Kỳ dừng lại, nhìn Tú Xuân nói: “Ngươi tới đây thử xem.”

Mới vừa rồi lúc Lâm Kỳ xoa bóp, bệnh nhân kia vẫn im lặng dựa vào giường quý phi, một tay đặt sau ót, tay còn lại cầm quyển sách đọc. Nghe Lâm Kỳ mở miệng, Tú Xuân theo bản năng nhìn hắn, thấy mí mắt hắn khẽ động, tùy tiện liếc nhìn, sau đó ánh mắt lại dừng ở quyển sách trong tay.

Nhìn thái độ không tập trung của hắn, khiến chột dạ trong lòng Tú Xuân như không thuốc mà khỏi. Nghĩ đến tên Lý Trường Anh kia sẽ không ngu xuẩn đến mức nhanh như vậy chạy đến trước mặt hắn “cáo trạng” chứ, hắn chắc cũng không biết mình từng nắm vạt áo hắn đâu nhỉ. Nhất thời áp lực giảm đi, vội trả lời Lâm Kỳ, rồi xoắn tay áo lên, rửa tay, thoa thuốc mở vào lòng bàn tay, chà xát cho nóng, rồi ngồi vào vị trí Lâm Kỳ, tiếp tục xoa bóp theo những gì ông đã chỉ.

Đối với nàng mà nói việc này cũng không có gì quá khó. Chỉ là chưa đủ lực thôi, tay xoa bóp dễ mỏi, nhưng kiên trì lâu một chút có thể được. Lâm Kỳ nhìn nàng làm thông thạo, tay đặt huyệt cũng rất chuẩn, hết sức vui vẻ, đứng bên cạnh cười nói: “Quả nhiên ta không nhìn lầm người. Sau này ngươi cứ làm như vậy là được.”

Tú Xuân vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ đáp lại, động tác trong tay vẫn tiếp tục. Dần dần, thuốc trên đùi hắn đã hoàn toàn được hấp thu, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt bắt đầu nóng lên, làn da trên chân cũng đã khôi phục thành màu trắng vốn có, tiếp tục thêm nửa khắc nữa thì dừng lại.

Tiêu Lang đặt quyển sách trên tay xuống, ngồi dậy, thị nữ giúp hắn kéo ống quần xuống, hắn mang giày vào, nhìn Lâm Kỳ nói cảm ơn, sau đó nhìn Tú Xuân đã đứng lên từ lâu, nói một câu: “Làm phiền.” Dưới ngọn đèn, sắc mặt hắn trắng sáng như trăng, trong mắt còn ý cười dịu dàng, Tú Xuân chỉ liếc mắt nhìn, trong đầu lại hiện ra việc mình bôi đen danh dự hắn, chợt cảm thấy như đang mang tội, chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, tránh né ánh mắt hắn, miệng trịnh trọng nói: “Có thể vì điện hạ cống hiến sức lực, là vinh hạnh của ta.”

Tiêu Lang khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến. Lập tức bảo hạ nhân dẫn Lâm Kỳ và nàng qua dùng trà. Lâm Kỳ từ chối, Tú Xuân cũng không có hứng thú ở lại, hai người liền khước từ. Tiêu Lang cũng không giữ lại, tiễn hai người đến hành lang thì bị khuyên dừng chân. Phương cô cô thay hắn tiếp tục tiễn Lâm Kỳ và Tú Xuân. Lâm Kỳ vừa đi vừa thuận tiện nói: “Thời tiết đã chuyển sang lạnh, ta đi rồi, ngươi nhớ nhắc nhở bệ hạ bảo trọng thân thể. Cách một buổi tối, nhớ đem rượu hổ cốt ra uống, khư phong khu hàn, rất có hiệu quả.”

Phương cô cô thở dài, “Người đã lớn như vậy, mà đối với bản thân vẫn vậy không quan tâm gì. Lần này trở về, ta thấy hắn vẫn thế, có khi còn sa sút hơn. Mấy năm nay ở bên ngoài, cũng không biết hắn làm sao sống được. Khó khăn lắm ta mới trở về bên cạnh, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ chăm sóc hắn…..”

Nghe Phượng cô cô nói vậy, Tú Xuân đoán bà là người bên cạnh Mẫn thái phi trước đây, Tiêu Lang lớn như vậy rồi — nhưng vẫn có người dùng giọng điệu như thế nói hắn, khiến Tú Xuân rất bất ngờ. Nhịn không được quay lại nhìn, trông thấy bóng lưng Ngụy vương điện hạ trong chớp mắt đã đi vào trong, hình như cũng nghe được hai người đằng trước nói chuyện, nhất thời cảm thấy buồn cười. Lại sợ hắn phát hiện mình lén nhìn phản ứng của hắn vội xoay người lại.

Phượng cô cô tiễn hai người đưa cửa, lại nhìn Tú Xuân lần nữa, mới xoay người đi vào. Tú Xuân ra đến cửa lớn vương phủ, đã thấy hai người đánh xe Trần gia đứng đợi sẵn ở đấy. Tú Xuân cáo từ Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nói: “Đổng Tú, bệnh tình của điện hạ không phải chuyện một hai ngày, ta không nói nhưng chắc ngươi cũng biết. Sau khi ta đi phải làm phiền đến ngươi, cũng đừng dừng lại nửa chừng.”

Tú Xuân đương nhiên hiểu rõ điều này, lập tức nói: “Lâm đại nhân yên tâm. Ta đã nhận việc này, nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

~~~

Ngày kế đơn xin phép nghỉ của Lâm Kỳ được phê chuẩn, vì việc của lão gia không thể chờ đợi được, hơn nữa cũng tìm được người thích hợp giúp mình, hiển nhiên không trì hoãn nữa, phái người đến Trần gia thông báo một tiếng, sau đó thu dọn hành trang rời kinh. Sau khi hạ nhân Lâm gia đi rồi, Tú Xuân trở về phòng mình, tiếp tục công việc, một bên nhớ lại, một bên biên soạn lại bản ‘Ôn bệnh điều biện’ kia, viết rồi xóa rồi lại viết, Xảo nhi đem cho nàng dĩa trái cây còn tươi. Tú Xuân nói cảm ơn, để nàng ở bên cạnh mình, mài mực giúp, trong thoáng chốc nàng đã viết kha khá, chốc lát lại thấy nàng đến hỏi thăm mình tối hôm qua đến Ngụy vương phủ làm gì.

Tú Xuân liếc mắt nhìn nàng một cái, đoán nàng chắc chắn là do Trần Chấn sai đến hỏi thăm. Liền buông bút trong tay xuống, kiên nhẫn kể lại chuyện đêm qua. Xảo nhi nghe xong, vội vàng trả lời, tìm cớ rời đi, đến chỗ Trần Chấn, đem những lời Tú Xuân vừa nói học lại lần nữa.

Thật ra Trần Chấn rất muốn biết Tú Xuân đến vương phủ làm chuyện gì, nhưng nghĩ đến bản thân không thể nào đi hỏi được, mới gọi Xảo nhi sang thăm dò. Sau khi nghe xong, đối với chuyện để nàng đi xoa bóp cho một nam nhân xa lạ, có chút không hài lòng, lại nghe nói bên cạnh có Phượng cô cô và thị nữ giúp đỡ, lúc này mới thấy yên tâm. Trầm ngâm một lúc, thấy Xảo nhi sắp đi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền gọi lại hỏi: “Vừa rồi ngươi không có nói là ta gọi ngươi sang hỏi chứ?”

Xảo nhi nháy mắt: “Lão thái gia ngài không phải đã dặn ta sao, không được nhắc đến người. Ta nhất định sẽ không nói.”

“Ừm, đi đi.”

Trần Chấn phất tay.

Xảo nhi cũng không biết lão thái gia đang suy nghĩ cái gì, chớp mắt khó hiểu, xoay người rời đi.

~~~

Buổi tối ngày hôm sau, cũng đến lúc đến Ngụy vương phủ. Lần này, trừ bỏ một người trong hai người trước kia, lão thái gia phái Hứa Giám Thu đi cùng, căn dặn hắn phải trông nom Đổng Tú.

Từ nhỏ sức lực Hứa Giám Thu rất lớn, đọc sách không tốt lắm nhưng đối với việc tập võ lại si mê. Nương hắn Trần Tuyết Ngọc không cho hắn học, bắt hắn đọc sách. Hắn liền lén chạy đến võ quán cách một con đường ngồi chồm hổm nhìn bên trong, vì thế không ít lần bị Trần Tuyết Ngọc mắng. Cuối cùng Trần Chấn mở miệng nói, đọc sách không được, tập võ rèn luyện thân thể cũng tốt, thế nên lúc ấy hắn mới được bái sư học nghệ, đến nay quyền cước của hắn rất tốt, ngày thường mấy người đàn ông cũng khó có thể hạ được hắn. Hắn nghe lão gia căn dặn như vậy, tự nhiên gật đầu đồng ý, che chở Tú Xuân ra cửa. Nhưng mà an bày này lại khiến Trần Tuyết Ngọc bất mãn. Thấy Tú Xuân chỉ là người ngoài tìm đến sống nương nhờ, tuy lần trước giúp Trần gia, nhưng cũng không đến mức phải để con mình làm người hầu, cũng không thể so sánh với Trần Lập Nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền[9] được, cho nên cảm thấy rất uất ức.

Nhưng vì chuyện lần sơ suất lần trước, tướng công bà Hứa Thụy Phúc phải làm việc cần cù đền bù lại, giờ phút này ông vẫn còn đang ở xưởng thuốc, không ai nghe bà lải nhải, bà liền kể khổ với vú Ngô bên cạnh.

“Cô thái thái, theo ta thấy, lão thái gia đang muốn cân nhắc thiếu gia chứ. Cô nghĩ xem, người gác cổng Tể tướng là quan thất phẩm, huống chi bây giờ là vương phủ vương gia giám quốc? Nếu không có cơ hội này, chúng ta làm sao có thể thân cận với người trong vương phủ được?  Thiếu gia sang đấy một hai lần, nếu kết bạn được với người trong đấy, ngày sau sẽ có rất nhiều chỗ tốt.”

Trần Tuyết Ngọc nghe xong những lời này, cảm thấy rất có lý, lúc này mới vui vẻ, gật đầu nói: “Bà nói không sai. May mà có bà nhắc nhở. Đợi khi A Thu trở về, ta phải đề cập cho hắn biết.”

Vú Ngô lại nhỏ tiếng nói: “Cô thái thái, hiện giờ ngài cũng nhìn ra đấy, lão thái gia chúng ta rất coi trọng Đổng Tú kia. Hắn chỉ là người ngoài mà thôi, sau này cũng không thể làm việc to lớn gì. Cô thái thái tại sao không lôi kéo hắn? Thứ nhất, để hắn không đứng về phía phụ tử Trần gia kia, thứ hai, có thể để hắn ở trước mặt lão thái gia nói giúp thiếu gia chúng ta nhiều lời hay hơn, chẳng phải là chuyện tốt sau?”

Trần Tuyết Ngọc gật gù nói: “Quả nhiên việc này rất có lý. Ta hiểu rồi.”

~~~

Lại nói đến đám người Tú Xuân, đến Ngụy vương phủ, khi đó trời vừa tối, Ngụy vương kia đương nhiên vẫn chưa về. Giống như lần trước, Hứa Giám Thu và gia nhân kia ở phòng trà nước đợi, Tú Xuân đến phòng khách chờ. Nhưng lần này, lại không thuận lợi như lần trước, Tú Xuân đợi đến cuối giờ Tuất (từ 7 giờ đến 9 giờ tối) mới thấy Tiêu Lang trở về. Đợi hắn tắm rửa ngâm thuốc, nửa canh giờ trôi qua, lúc này mới thấy bóng dáng hắn lần nữa.

“Đợi lâu không?” Tiêu Lang ngồi xuống, nhìn Tú Xuân nói xin lỗi, “Hôm nay có nhiều việc, trở về hơi trễ.”

Tú Xuân đã sớm mất kiên nhẫn. Nhưng nghĩ đến Lâm Kỳ trước đây đã nói qua, bệnh nhân này hay đi sớm về trễ, sợ thái y khác cũng chịu không nổi, thế nên mới để nàng làm thay. Trên mặt cũng không lộ vẻ gì, ngược lại vô cùng cung kính, kiềm nén nói: “Điện hạ nhật lí vạn ky [10], vì quốc gia chịu khó làm việc, ta đợi cũng là chuyện nên làm.”

Tiêu Lang liếc nhìn nàng, không nói gì, sau đó dựa vào giường, thuận tay cầm lấy quyển sách đặt trên bàn ra xem, trong phòng rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Tú Xuân một bên làm nóng thuốc trong lòng bàn tay mình, một bên chỉ huy thị nữ mặt tròn vén ông quần hắn cao lên. Lại ra lệnh cho hắn duỗi thẳng chân ra, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Lâm Kỳ lần trước, trước tiên xoa nhẹ bắp đùi cổ tứ đầu đùi [11], cơ thịt và trên đầu gối.

Cổ tứ đầu đùi là một trong những bắp thịt có lực nhất của con người. Hơn nữa mấy tháng trước ở dịch quán Tân Bình, Tú Xuân cũng đã hơn ba lần nhìn thấy thân thể hắn. Tay chân hắn không giống như những người luyện võ có bắp thịt, ngược lại gầy thon, tiếp xúc có thể cảm nhận được sức lực che giấu bên trong.  Đường nét dài dòng mà cân xứng, rất đẹp mắt, giống như người của hắn. Chỉ đáng tiếc là đầu gối có hơi biến dạng, phá hủy đường cong cơ thể, nếu không sẽ rất hoàn mỹ.

Tú Xuân thu hồi ánh mắt, yên lặng làm việc. Trước lấy tứ huyệt hạc đỉnh[12] của cổ bốn đầu cơ, lương khâu[13], huyết hải[14], phục thố[15], bấm nhẹ chừng năm phút, sau thay thế luân phiên xoa bóp cùng đàn bát  tác động đến dây chằng và bên hông trong ngoài dây chằng, lại dùng huyệt ủy trung[16] với thừa sơn[17], cuối cùng bảo hắn xoay người nằm sấp lại. Cuối cùng ánh mắt của hắn cũng dời từ quyển sách đến chính mình, liền giải thích nói: “Cách xoa bóp của Lâm đại nhân không sai. Nhưng đây là cách ta mới nghĩ ra. Đối với ngài rất có lợi.”

Tiêu Lang không nói chuyện, liếc nhìn nàng một cái, rất nghe lời trở mình, nằm sấp lại.

Tú Xuân tiếp tục thoa thuốc mỡ lên tay, dùng lực xoa bóp nơi bắp chân cho hắn, dựa vào huyệt ủy trung làm trọng điểm.

Mới vừa rồi vị trí hai người hắn cao nàng thấp, nhìn có vẻ đối lập nhau, mặc dù hắn đang cầm sách trong tay, nhưng Tú Xuân vẫn cảm thấy mất tự nhiên, giờ phút này lại thay đổi vị trí, nàng nhìn cái ót của hắn, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Thấy hắn nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu chợt nghĩ đến chuyện ngày ấy.

Dựa theo hoàn cảnh hiện tại, dường  như hắn vẫn còn rất hồn nhiên chưa biết gì. Nhưng mà chỉ có thể lừa gạt một lúc, không thể lừa được cả đời, lỡ như ngày nào đó hắn phát hiện được, sợ lúc đó khó mà giải thích. Thay vì để người ngoài nói, không bằng tự mình thẳng thắn nói hắn biết — nói không chừng sau này còn có thể nói chuyện bình thường, cũng tránh khỏi mỗi khi gặp mặt phải nơm nớp lo sợ. Huống chi, nàng đối với người này tuy không hiểu biết gì nhiều, nhưng bằng cảm giác, chỉ cần thái độ mình và nhấn mạnh chuyện không phải do mình cố ý bịa đặt ra, cho dù hắn tức giận, nhưng cũng sẽ không làm khó mình. Mặt khác, hiện tại mình là thầy thuốc của hắn, hắn cũng phải chừa vài phần mặt mũi.

Tú Xuân hạ quyết tâm, lại thấy Phượng cô cô không ở bên cạnh, đây là cơ hội tội, liền nhìn mấy thị nữ nói: “Các ngươi đi ra ngoài một chút đi. Ta có thủ pháp độc môn, không tiện để người ngoài nhìn thấy.”

Mấy thị nữ kia ngẩn người nhìn nhau, rồi lại nhìn Tiêu Lang trên giường. Thấy Tiêu Lang không lên tiếng, vẫn nhắm mắt bất động, liền đồng thời lên tiếng, nối đuôi nhau đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Tú Xuân thấy người cũng đi cả rồi, liền nhỏ tiếng nói: “Điện hạ, mới vừa rồi ta bảo các nàng ấy đi, thật ra là có chuyện muốn nói với ngài.”

Tiêu Lang khẽ mở mắt, ánh mắt dừng ngay kệ sách phía đối diện, lập tức nhắm mắt lại, thản nhiên lên tiếng: “Nói đi.”

~~~ Hết chương 23 ~~~

Chương này có nhiều đoạn nói về cách xoa bóp bấm huyệt, mình không rành lắm, nên edit có nhiều chỗ hơi lủng củng, thông cảm nha. Nếu các bạn muốn tìm hiểu kỹ hơn về phương pháp xoa bóp chi dưới (tức là xoa bóp chân như trong truyện ấy) thì vào ĐÂY.

~~~ Chú thích ~~~

[1] Triêu bào ( 朝袍)

trieu bao

[2] Đàn bát ( 弹拨) là phương pháp xoa bóp dùng ngón tay cái ấn sâu vài vị trí cần trị liệu,làm như đang gảy  dây đàn lặp đi lặp lại nhiều lần….

 [3] Nói nã ( 提拿) chỗ này tui bó tay

[4] Phương pháp sát diêu chờ ( 擦摇等手法) dùng tay hoặc những bộ phận khác, làm động tác vỗ lên theo hướng dẫn…(chỗ này mình cũng bó tay too)

 [5] Huyệt độc tỵ ( 犊鼻)

doc ty

[6] Hạc đỉnh ( 鹤顶) Lấy ở chỗ lõm chính giữa bờ trên xương bánh chè.

hạc đỉnh

[7] Nội tất nhãn ( 膝眼)Tại chỗ trũng 2 bên đầu gối. Bên trong là nội tất nhãn, bên ngoài là ngoại tất nhãn. Trị viêm khớp gối.

tất nhãn

[8] Dương lăng tuyền ( 阳陵泉)

lang tuyen

[9] Mạnh vì gạo bạo vì tiền (长袖善舞): Phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả

[10] Nhật lý vạn ky (日理万机) chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết. 

[11] Cổ tứ đầu đùi (股四头肌)gồm 4 cơ: cơ thẳng đùi, cơ rộng ngoài, cơ rộng giữa, cơ rộng trong. Cơ tứ đầu đùi giữ xương bánh chè ở đúng vị trí. Khi bạn chạy, xương bánh chè chuyển động lên xuống so với xương đùi, nhưng không chạm vào xương đùi.

[12] Hạc đỉnh ( 鹤顶)

hạc đỉnh

[13] Lương khâu ( 梁丘)

luong khau

[14] Huyết hải ( 血海)

huyet hai

[15] Phục thố ( 伏兔)

phuc tho

[16] Huyệt Ủy trung ( 委中)

uy trung

[17] Huyệt thừa sơn ( 承山)

thua sơn

6 thoughts on “[ĐDTH] ღ Chương 23 ღ

  1. Pingback: [Ongoing] Đại Dược Thiên Hương - Ham Hố Hội

Nhà do ta mở, truyện do ta đào, đọc truyện xong nhớ CMT nha ↖(^▽^)↗