[LN] ∞ Chương 23 ∞

Chương 23: Ngủ lại

Edit & Beta: Tịch Liêu

Hai người ở trong xe vành tai và tóc mai chạm vào nhau một lúc rất lâu, Ngôn Chi Hòa nhìn đồng hồ đã thấy rất khuya, liền nói: “Nhanh về đi, về trễ cũng không an toàn đâu.”

Hôm nay Cố Hành Lương rất vui vẻ, tuy không uống rượu nhiều, nhưng hắn cảm thấy bản thân đã rất say. Mượn rượu mà ăn vạ ôm Ngôn Chi Hòa nói: “Vẫn là vợ quan tâm anh nhất.”

Ngôn Chi Hòa trừng mắt với hắn: “Nhìn anh như vậy, hay là anh để xe ở đây đi rồi đón xe về nhà.”

“Ừm.” Cố Hành Lương miễn cưỡng trả lời. Sau đó còn nói: “Vợ, anh muốn đi WC.”

Ngôn Chi Hòa đành phải để Cố Hành Lương lên nhà giải quyết vấn đề. Cố Hành Lương cười tít mắt nói: “Đàn ông không thể để bị nghẹn được, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời sau của em.” Giọng điệu của Cố Hành Lương còn rất mờ ám, “Nếu nó bị hỏng người khổ là em.”

Lúc này còn đùa được, quả thực là được vòi đòi tiên mà.

Ngôn Chi Hòa nhịn không được mà nhéo hắn, uy hiếp nói: “Nếu còn nói nữa, coi chừng em đuổi anh ra ngoài bây giờ.”

Cố Hành Lương cười ha ha hai tiếng, rồi xoay người vào WC.

Tô Nhân Nhân gọi điện thoại đến, vừa bắt máy bên kia đã truyền đến tiếng gầm rú rất lớn của Tô Nhân Nhân: “Ngôn Chi Hòa, cậu đi lêu lỏng ở đâu vậy? Hôm nay mình đến chỗ của cậu, cũng không thấy ai, gọi điện cho cậu cũng không ai nghe. Nói, đi đâu hả?”.

“Đi ra ngoài ăn cơm với anh ta, di động quên mang theo.” Ngôn Chi Hòa cầm điện thoại để ra xa.

“Hứ biết lắm mà. Lần trước còn nói với mình cái gì mà không thích người ta, hiện tại liền đi ăn cơm với người ta, còn ăn trễ đến vậy. Nói đi, không phải hai người….hử….”

“Trong đầu nghĩ cái gì không vậy?”. Ngôn Chi Hòa vừa nói xong chợt nghe bên trong WC truyền đến tiếng nước ào ào. Trong phòng cũng không lớn lắm, cho nên âm thanh rất rõ ràng. Đợi khi cô kịp phản ứng lại, thì gương mặt đã đỏ bừng.

“Này? Ngôn Ngôn sao không nói chuyện?”

“Cái kia….Hình như mình nghe được tiếng anh ta ‘xuỵt xuỵt’.” Ngôn Chi Hòa không biết đem những lời này nói ra như thế nào.

Tô Nhân Nhân hiểu được, trong điện thoại cười nhạo nói: “Được, cậu đúng là sắc nữ, dám đi nghe lén người ta ‘xuỵt xuỵt’. Còn nói mình không trong sáng, cậu lại càng không trong sáng hơn, cậu gan lắm dám đem đàn ông về nhà.”

“Anh ta mượn WC.” Ngôn Chi Hòa giải thích nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Được rồi, được rồi. Mình biết chứ, mình cũng có thể hiểu. Tình yêu nam nữ cuồng nhiệt củi khô bốc lửa, khó giữ được cũng là chuyện đương nhiên.”

Càng nói càng đen tối, để ngăn cô ấy nói ra những lời gây hiểu lầm Ngôn Chi Hòa liền ngăn lời Tô Nhân Nhân lại: “Không được suy nghĩ lung tung. Mình cúp máy. Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại Ngôn Chi Hòa ôm mặt đã đỏ bừng của mình.

Cố Hành Lương giải quyết vấn đề xong liền rửa tay, nhìn khăn mặt hình hoạt hình bên cạnh, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Bước ra đã thấy gương mặt ửng đỏ của Ngôn Chi Hòa.

“Không khỏe à? Sao mặt lại đỏ thế.” Cố Hành Lương ngồi xuống cạnh cô.

“Không….không có. Đã trễ vậy rồi, anh mau về đi. Xe để ở đây, mai rồi qua lấy. Chỗ này rất dễ bắt xe.”

“Vợ, em cũng đã nói hôm nay đã trễ thế này, hay là, tối nay anh không về được không?” Cố Hành Lương thấp giọng trưng cầu ý kiến với Ngôn Chi Hòa.

Ngôn Chi Hòa vừa nghe xong cảm thấy không được tự nhiên lắm. Qua lại chưa được bao lâu, bây giờ còn muốn ngủ qua đêm. Cô liền nghiêm nghị cự tuyệt: “Không được.”

Cố Hành Lương lập tức giơ hai tay lên, thái độ thành khẩn nói: “Anh chỉ ở đây, cái gì cũng không làm. Anh thề.” Nhìn thấy Ngôn Chi Hòa do dự, lại nói tiếp: “Nếu không thì lúc em ngủ nhớ khóa cửa lại.”

“Thật chỉ có ngủ thôi?” Ngôn Chi Hòa hoài nghi hỏi hắn.

“Nếu em nghĩ đến cái khác, anh cũng không phản đối.” Cố Hành Lương nói xong còn tiến đến hôn lên gương mặt trắng trẻo của cô.

“Tránh ra, nếu không sẽ không cho anh ngủ ở đây.” Ngôn Chi Hòa uy hiếp hắn.

Cố Hành Lương chủ động được ngủ ở sô pha, hắn đi rửa mắt xong liền lên sô pha nằm, đắp mền Ngôn Chi Hòa đưa cho hắn, còn nhìn Ngôn Chi Hòa nói: “Vợ, anh ngủ trước đây. Nếu em sợ thì có thể ôm anh rất an toàn nha.”

“Hừ.” Ngôn Chi Hòa làm mặt quỷ với hắn rồi tắt đèn về phòng ngủ.

Ngôn Chi Hòa nằm ở trên giường, ngủ không được. Nghĩ đến Cố Hành Lương ở bên ngoài, trong lòng không hiểu sao lại rất an tâm. Ban đầu cảm thấy người này rất đáng ghét, bây giờ lại thân mật nằm ngủ ở nhà cô.

Cố Hành Lương ở bên ngoài cũng không ngủ được, sô pha vừa nhỏ lại vừa hẹp, rất không thoải mái. Còn có cô gái nhỏ mình ngày nhớ đêm mong đang ngủ trong phòng, thật đúng là biết hành hạ người khác. Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn nhất định vào phòng ngủ đó.

Bởi vì hôm sau Ngôn Chi Hòa còn phải đi làm, cho nên vừa đến giờ đã tự động thức. Ngôn Chi Hòa vừa duỗi người liền cảm giác được thắt lưng đang bị người nào đó ôm thật chặc, căn bản không thể cử động được.

Người đó nhanh ôm thắc lưng cô lại, dường như là bị đánh thức, cúi cúi tìm vị trí thoải mái thì thầm nói: “Không được lộn xộn.” Sau đó chuẩn bị ngủ tiếp.

Ngôn Chi Hòa nhìn người đàn ông ngủ hệt như con nít kia, hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, lớn tiếng hỏi hắn: “Anh vào đây bằng cách nào? Anh không phải đã nói chỉ ngủ thôi sao? Sao lại chạy vào đây?”.

Cố Hành Lương hoàn toàn bị giọng nói của Ngôn Chi Hòa đánh thức, ngồi dậy, vuốt vuốt tóc lộn xộn. Giọng nói vẫn còn ngáy ngủ: “Sao thức sớm vậy?”.

“Anh còn giả bộ. Không phải anh đã nói sẽ không làm bậy?” Ngôn Chi Hòa rất tức giận mà hỏi hắn. Khuôn mặt vì giận dữ mà cũng đỏ lên.

Cố Hành Lương oan ức nói: “A Hòa, không phải em không biết sô pha nhà em rất nhỏ à, ngay cả chân anh cũng không duỗi ra được. Anh ngủ không được.” Giống như sợ chưa đủ để Ngôn Chi Hòa tin tưởng, còn chua xót xoa xoa vai.

Ngôn Chi Hòa vẫn thở phì phò nhìn hắn chằm chằm.

Cố Hành Lương cũng biết bản thân mình không tốt, biết rõ cô là cô gái bảo thủ, mà còn tùy tiện đi vào. Nhưng mà nhìn cô ngủ hệt như con mèo nhỏ, còn ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, cảm giác đó đúng là không tồi.

Hiện tại bị cô mắng vài câu cũng thấy đáng giá.

Cố Hành Lương vẫn cười hì hì chạy đến làm lành, “Được rồi, đừng tức giận nữa. Ngoan.” Nói xong còn kéo tay cô. Nhưng bị Ngôn Chi Hòa né tránh.

Đã bị cô cự tuyệt nhiều lần nên cũng thành thói quen, đây cũng là dáng vẻ thật sự của cô. Cô cũng là người đầu tiên dám vứt bỏ hắn, cũng không phải vì ỷ hắn thích cô mà muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà cũng không hiểu vì sao hắn lại vui vẻ chịu đựng như vậy.

Chợt Cố Hành Lương nhào lại, đè cả người Ngôn Chi Hòa trở lại giường, giữ chặt chân tay cô, không cho cô có cơ hội được giãy dụa.

“Anh buông ra.” Mặt Ngôn Chi Hòa càng đỏ hơn, hiện tại cũng ngửi được mùi cơ thể hắn, hành động quá mức thân mật này khiến cô không dám nhìn, đừng nói chi là nhìn tới hắn.

Cố Hành Lương cố tình đùa giỡn, cô quay mặt đi chỗ nào là hắn lại quay theo chỗ đó, còn vô cùng thân thiết cọ cọ cái mũi của cô.

“Anh mới không buông em ra, cả đời cũng không buông.” Giọng điệu ấu trĩ như đứa con nít, nhưng rất chăm chú nhìn cô.

Ngôn Chi Hòa ngẩn người, dứt khoát nhắm mắt lại, không dám đối diện ánh mắt của hắn.

Sau đó còn nghe tiếng thở dài của Cố Hành Lương: “Anh không có lừa em, sô pha thật sự rất nhỏ, anh hết cách mới vào đây. Anh chỉ muốn mượn giường em ngủ một lát, là do em ngủ không tốt, cứ lăn qua đây.” Còn vu oan cô lăn vào lòng hắn. “Anh thấy em ngủ rất sâu, cũng không dám đẩy em ra, anh đã rất cố gắng tránh né, nhưng là do giường quá nhỏ. Anh cũng lọt giường một lần, không tin em nhìn xem.” Cố Hành Lương nhấc tay lên, quả nhiên ở cùi chỏ bị ứ đọng máu.

Ngôn Chi Hòa lườm hắn, bỉu môi nói: “Đáng đời, ai kêu anh vào đây.”

Vật nhỏ này, vẫn luôn là như vậy, ăn mềm không ăn cứng. Nhưng mà bây giờ nhìn cô đang chu cái miệng nhỏ kia, nếu hắn không làm gì, hắn còn là đàn ông sao?

“…..ưm”

Nụ hôn này khác với những nụ hôn trước đây, lần này là triền miên còn mang theo vài phần si mê. Thậm chí đầu lưỡi còn bị dò xét dây dưa mấy lần. Phòng ngủ yên tĩnh đến nổi có thể nghe rõ được âm thanh hai người hôn nhau, điều này khiến Ngôn Chi Hòa xấu hổ đến nổi muốn tìm cái hố nhảy vào.

Đợi khi hắn đã thỏa mãn, mới buông cô ra, Ngôn Chi Hòa liền chạy trốn vào WC.

Cố Hành Lương hài lòng mà khóe môi cong lên, nằm ngửa trên giường, trong mũi đều là mùi hương của cô, kéo chăn lại, đắp lên cả khuôn mặt. Hận không thể như đứa trẻ mà hô to hai câu.

Đang lúc hắn hưng phấn thì điện thoại di động reo lên.

“Alo?” Giọng nói của hắn còn lộ ra vui sướng.

“Hành Lương, là em.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nũng nịu của phụ nữ. “Có chuyện gì khiến anh vui vẻ như vậy?”

Cố Hành Lương nhìn nhìn di động, vừa rồi rất cao hứng, cũng không để ý là ai gọi đến đã nghe máy. Sớm biết là cô ta, hắn đã tháo pin vứt đi.

Cố Hành Lương theo bản năng nhìn người bên trong WC, liền cười nói: “Có chuyện gì? Bây giờ tôi rất bận, nếu không có việc gì tôi cúp máy.”

Mộ An Dung dừng một chút, sau đó dịu dàng nói: “Ngày mai em về. Muốn hỏi anh có thời gian không. Nếu có thời gian anh có thể đến đón em được không? Chúng ta cũng đã lâu không gặp, gọi thêm tụi Chu Tử Việt đến, chúng ta gặp mặt.”

“Ngày mai không có thời gian, gần đây rất bận. Nếu muốn gặp mặt, đợi khi cô liên hệ với người khác đi rồi nói tôi biết là được.” Để hắn một mình gặp cô ta? Trừ khi hắn bị điên. Nghĩ đến trước đây cô chảy nước mũi đuổi theo mình, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trở nên vô cùng già mồm lập dị, lại còn trừng mắt lớn nhìn hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.

“Được.” Mộ An Dung gật đầu, rất mất mát nghe đầu bên kia đã tắt máy.

Cố Hành Lương cúp điện thoại xong liền ném sang một bên.

Ngôn Chi Hòa rửa mặt đi ra, mặt vẫn còn ửng hồng. Bởi vì hắn, thời gian lại gấp gáp, nhìn hắn vẫn còn nằm trên giường, trái tim lại đập nhanh thêm vài nhịp.

 Đem trứng gà trong tủ đánh vào bát, sau bỏ chút sữa vào, đặt vào trong nồi chưng. Mười phút sau, Ngôn Chi Hòa đem hai chén canh trứng gà, đến hỏi người trên giường: “Em có làm canh trứng gà, anh ngồi dậy ăn đi. Lát em còn phải đi làm nữa, anh ăn mau lên.”

Giọng điệu giống hệt như đôi vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm.

Cố Hành Lương đã sớm ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, nhìn canh trứng gà, còn có nước trái cây. Phần ăn của hắn cũng nhiều hơn của cô.

“Nếu ăn không đủ còn có bánh mì.” Ngôn Chi Hòa biết hắn rất kén ăn, hôm nay cũng không chuẩn bị kịp, chỉ có thể chấp nhận vậy thôi.

Cố Hành Lương uống một ngụm canh trứng gà vào miệng, hương vị rất quen thuộc. Cố Hành Lương cười cười nói: “Rất giống canh trứng trước đây bà nội anh làm. Mẹ anh không biết nấu cơm, bà nội sợ bà ấy bỏ đói anh, nên thường xuyên nấu canh trứng cho anh ăn. Chính là hương vị này.”

“Nấu ăn là do mẹ em dạy. Mỗi khi bà nấu cơm em thường hay đi theo sau, thời gian lâu dài cũng biết được chút ít.”

“Vậy mẹ em chắc chắn nấu ăn rất ngon.”

“Ừm, không có món gì có thể làm khó bà, hơn nữa làm còn rất ngon.”

Tác giả nói ra suy nghĩ: Tôi là Ngôn Tiểu Chi cần cù *vỗ tay*

~~~ Hết chương 23 ~~~

Món cánh trứng gà với sữa 

pic2204

1 thoughts on “[LN] ∞ Chương 23 ∞

  1. Pingback: [Ongoing] Lương Ngôn - Ham Hố Hội

Nhà do ta mở, truyện do ta đào, đọc truyện xong nhớ CMT nha ↖(^▽^)↗