[LN] ∞ Chương 24 ∞

Chương 24: Mộ An Dung

Edit & Beta: Tịch Liêu

Trước kia khi không có bận rộn nhiều, mẹ sẽ luôn nấu rất nhiều món ăn ngon cho cô, mùa xuân thì có bánh xuân*, mùa hè thì làm sữa chua và trái cây lạnh, mùa đông thì hầm canh nóng. Mỗi khi mẹ nhìn thấy cô ăn ngon lành như vậy thì hay nói: “A Hòa của chúng ta thật sự là con mèo tham ăn, nhưng mà ăn nhiều cũng tốt không sao cả.”

Cố Hành Lương cũng không chú ý tới gương mặt vừa hạnh phúc vừa đau thương kia của Ngôn Chi Hòa, nói: “Nghe em nói vậy, anh cũng muốn ăn thử thức ăn do mẹ em làm.”

“Em nghĩ anh muốn cũng không có cơ hội.” Ngôn Chi Hòa nói nhỏ một câu, sau đó uống nước trái cây, nhìn Cố Hành Lương nói: “Anh ăn từ từ đi, em trễ rồi. Lúc anh đi nhớ khóa cửa cẩn thận.”

“Em đợi xíu, anh đưa em đi.” Cố Hành Lương ăn thêm hai ba muỗng canh trứng gà, đứng dậy tìm chìa khóa xe.

“Không cần đâu. Chỉ cách có một con đường. Đi một lát là tới. Anh lái xe sợ không nhanh bằng em đi bộ.” Ngôn Chi Hòa cầm túi xách rời đi.

“Lại đây, thơm thơm.” Cố Hành Lương lôi kéo cô, bắt đầu ăn vạ: “Nếu không thơm thì hôm nay sẽ không cho em đi làm.”

“Không được làm loạn nữa, không kịp giờ rồi nè.” Ngôn Chi Hòa đẩy hắn ra, nhưng cũng không ăn nhập chút nào, Cố Hành Lương nhìn cô biểu thị không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Ngôn Chi Hòa hết cách, đành nhón chân, khẽ hôn lên mặt hắn.

“Cái này mà gọi là thơm à? Xem ra sau này phải tập luyện nhiều thêm mới được.” Nói xong liền hung hăn hôn lên môi cô, nhìn gương mặt Ngôn Chi Hòa ửng đỏ mới để cô rời đi.

Lí Mĩ Ngọc gọi điện thoại đến, bảo Cố Hành Lương tối hôm nay về nhà.

Hai năm trước Cố Hành Lương dọn ra ngoài sống, hắn và cha hắn Cố Vinh Huy vừa gặp mặt đã cãi nhau, Lí Mĩ Ngọc cảm thấy rất phiền, dứt khoát giựt giây cho con mình dọn ra ngoài. Khi đó, công việc của Cố Hành Lương cũng đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu kiếm được tiền. Tuy hắn cũng không nghĩ tới việc sẽ dọn ra ngoài nhưng không ngờ mẹ hắn lại đến chủ động khuyên hắn dọn ra ngoài, hắn chỉ biết, mẹ hắn có một ông chồng không cần đứa con như vậy.

Vì thế, Cố Hành Lương thuê người hỗ trợ mua căn hộ bên ngoài, đồ dùng đều có sẵn, chỉ cần thu dọn mấy bộ quần áo là có thể dọn đi.

“Cha con đã về, nói muốn gặp con, mọi người cùng nhau ăn cơm chiều. Mẹ đã dặn dì Trương làm mấy món con thích.” Hiện tại Lí Mĩ Ngọc nói dối lừa gạt con mình cũng không cảm thấy lo lắng.

Cố Hành Lương vạch trần bà: “Mẹ, sau này mẹ muốn con về thì nói thẳng một tiếng, không cần phải nói cha nhớ con, vừa nghe cũng biết là giả.”

“Tiểu tử thối, dám nói mẹ con như vậy à. Ai kêu con vừa dọn ra ngoài đã không tìm được. Bây giờ muốn tìm con đến ăn cơm cũng khó.” Cố mẹ oán giận.

“Vậy tại sao trước đây mẹ còn muốn con dọn đi.” Hiện tại lại phàn nàn hắn không về nhà.

“Còn không phải tại con và ba con vừa gặp đã cãi nhau sao. Con cả ngày chỉ làm ông ấy tức giận, mẹ cũng không muốn ông ấy vì tên tiểu tử thối như con mà có chuyện gì.”

Cố Hành Lương rất hoài nghi hắn có phải là con ruột của bà không?

Cố Hành Lương định đưa Ngôn Chi Hòa về nhà, để cho mọi người quen biết nhau. Dù sao chuyện gặp mặt cũng là sớm hay muộn. Nhưng lại nghĩ nếu tự ý đưa cô về nhà, cô nhất định sẽ không vui, hơn nữa, hiện tại bọn họ chỉ mới vừa bắt đầu, sau này vẫn còn nhiều thời gian.

Cố Hành Lương trở về, nhìn thấy xe Cố Vinh Huy ở bên trong, thật đúng là đang ở nhà. Đậu xe lại, thấy dì Trương từ bên ngoài trở về.

“Hành Lương đã về.”

“Dạ, vừa trở về, dì mua cái gì vậy?” Cố Hành Lương giúp dì Trương cầm bọc đồ.

“Là dưa hấu, mẹ cậu nói hôm nay dưa hấu không ngọt lắm, bảo tôi đi mua một trái. Cậu đưa đây, để tôi đem vào tủ lạnh. Đi vào nhà trước đi, ba cậu cũng đã về, lập tức có thể ăn cơm rồi.”

Hình như Cố Vinh Huy và Lí Mĩ Ngọc đang nói chuyện với người nào đó, cố hành lương đi vào đã nhìn thấy người ngồi cạnh Lí Mĩ Ngọc dĩ nhiên là Mộ An Dung. Hèn chi hôm nay mẹ hắn gọi điện bảo hắn trở về, nếu cha hắn về, bà mới không gọi hắn đến để quấy rầy thế giới hai người bọn họ.

“A Lương con về rồi. Con nhìn xem ai tới thăm nè.” Lí Mĩ Ngọc bắt chuyện với con mình.

Mộ An Dung đứng lên, cười dịu dàng: “Hành Lương.”

Hình như cô ta có gọi điện thoại nói hôm nay trở về thì phải. Cố Hành Lương thờ ơ gật đầu, xem như chào hỏi.

“Tiểu tử thối, đối với con gái sao không có lịch sự gì hết. An Dung người ta vừa xuống máy bay liền chạy tới đây. Còn tặng rất nhiều quà cho chúng ta.” Lí Mĩ Ngọc nói.

“Đây cũng là chuyện con nên làm. Hơn nữa bình thường chú với dì cũng rất tốt với con.” An Dung quay lại nhìn Cố Hành Lương nói: “Hành Lương quà của anh, em để trong phòng đó.”

“An Dung thật là đứa nhỏ biết chuyện.” Lí Mĩ Ngọc đã đem Mộ An Dung trở thành con dâu của mình.

Cố Hành Lương không trả lời.

Lí Mĩ Ngọc lôi kéo Mộ An Dung nói chuyện, cho đến khi dì Trương đến thông báo có thể ăn cơm.

Cố Hành Lương và Cố Vinh Huy rất ít khi nói chuyện với nhau, trước kia cùng nhau ăn cơm cũng chỉ có Lí Mĩ Ngọc nói. Hơn nữa hôm nay có thêm Mộ An Dung, vẫn chỉ nghe tiếng của hai người phụ nữ nói chuyện, thỉnh thoảng Lí Mĩ Ngọc có hỏi Cố Hành Lương vài câu, Cố Hành Lương cũng chỉ trả lời cho có lệ.

“Lần này trở về rồi còn đi nữa không?” Lí Mĩ Ngọc hỏi.

“Không đi nữa. Nghỉ ngơi vài ngày rồi con đi tìm việc.” Mộ An Dung trước mặt người lớn luôn là người khôn ngoan hiểu biết, rất được người lớn yêu thích.

“Ở đây vẫn tốt hơn, dù sao một đứa con gái ở bên ngoài cũng không tiện lắm. Nếu con đã về, khi nào rảnh rỗi thì đến đây, dì cũng không làm gì, chú Cố con lo làm việc, Hành Lương lại đi cả ngày không về.” Lúc nói còn trừng mắt liếc nhìn hai cha con ngồi đối diện.

“Dạ được, chỉ cần dì không chê con phiền là được.” Mộ An Dung gắp thức ăn cho Cố mẹ

Lí Mĩ Ngọc liếc nhìn con mình nói: “Đừng chỉ lo ăn, gặp thức ăn cho An Dung đi.”

Cố Hành Lương cúi đầu nói: “Cũng không có bị gì, muốn ăn gì thì tự mà gắp.”

Lí Mĩ Ngọc hận không thể đá con mình một cước, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Mộ An Dung, cười hòa giải nói: “Ý của Hành Lương là con cứ coi mình như người trong nhà, đều là người một nhà, cũng không cần khách khí như vậy.”

“Dạ, con biết.” Mộ An Dung gật gật đầu.

Nếu biết bữa cơm hôm nay chính là Hồng Môn Yến, hắn cũng sẽ không trở về. Hắn ăn cũng thấy khó nuốt, sớm biết vậy đã đi ăn cá nướng với A Hòa. A Hòa đã muốn đi ăn cá nướng mấy lần.

Lí Mĩ Ngọc thích ăn trái cây, cho nên trong nhà có đủ loại trái cây. Mỗi lần Cố Vinh Huy đi công tác về đều mang về một ít trái cây của nơi đó.

Sau khi ăn xong, dì Trương rửa sạch trái cây đem lên, lúc Cố Hành Lương nhìn từng miếng dưa hấu bị người ta khoét hết, thì hiểu là do ai làm.

Cố Hành Lương di truyền ăn dưa hấu một nửa của mẹ hắn, còn có thói quen dùng muỗng ăn một miếng thật lớn khoét từ bên trong. Khi còn bé hắn còn bị cha nói, nhưng khi thấy mẹ ăn như vậy, cha cũng không có mất hứng, ngược lại còn nhìn bà cưng chiều.

Hiện tại dưa hấu lấy ra đều bị Lí Mĩ Ngọc khoét một lỗ. trách không được, tại sao bà biết dưa hấu không ngọt.

Lí Mĩ Ngọc ôm nửa quả dưa hấu, ăn thử một miếng thắc mắc: “Tại sao vẫn không ngọt?”

Nói xong, còn theo thói quen đưa muỗng đút cho Cố Vinh Huy. Đây đều là thói quen bao nhiêu năm, nên cũng không chú ý tới hai người trẻ đều nhìn bọn họ, Cố Vinh Huy ngượng ngùng che miệng ho khan một tiếng.

Mộ An Dung cười cười, hâm mộ nói: “Tình cảm của chú và dì rất tốt.”

Lí Mĩ Ngọc cũng không xấu hổ, hào phóng nói: “Sống với nhau cũng ba mươi năm, tình cảm cũng không thay đổi lắm.”

“Trước mặt tụi nhỏ đấy.” Cố Vinh Huy nhắc nhở nói

“Tụi nó cũng không phải con nít, không sao cả.” Lí Mĩ Ngọt đem dưa hấu không ngọt cho Cố Vinh Huy. “Nhưng mà An Dung con không cần lo lắng, Hành Lương cũng không hoàn toàn giống cha nó, nhưng cũng được di chuyền bảy tám phần, tương lai khẳng định cũng sẽ rất thương vợ.” Lí Mĩ Ngọc ái muội nhìn Cố Hành Lương và Mộ An Dung.

Mộ An Dung xấu hổ liếc nhìn Cố Hành Lương, đỏ mặt không nói gì.

Cố Hành Lương thầm nghĩ không biết lúc này Ngôn Chi Hòa đã ăn cơm chưa? Lúc nào cô ăn cơm cũng rất vội vã, về sau nhất định phải giám sát cô mới được. Nếu cô có chỗ nào không thoải mái, thì giống như hắn đang khó chịu vậy. Tâm tư của Cố Hành Lương cũng không có ở đây, tự nhiên cũng không chú ý bọn họ đang nói gì. chỉ muốn nhanh trở về.

Ba người thấy hắn không có phản ứng gì, nghĩ hắn có lẽ không bài xích chuyện hắn và Mộ An Dung. Nhất là Mộ An Dung, trong lòng rất vui vẻ.

Lúc ở nước ngoài, cô có nghe bạn bè nói Cố Hành Lương có quen với y tá của bệnh viện, cô cũng đã đi hỏi rất nhiều bạn bè của cố hành lương, đại khái cô cũng biết được nguyên nhân, ai cũng đều ấp úng, hiểu nhiên Cố Hành Lương đã đưa cô ta đến gặp bạn bè.

Mộ An Dung biết được tin này, thiếu chút nữa khóc thét, vừa tức vừa giận. cũng may bài vở ở trường học bên này đã kết thúc, cô vội thu xếp hành lý trở về.

Tuy hắn chưa đón nhận cô, thái độ của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ít ra hắn cũng không có từ chối cô.

Thật ra bạn bè bọn họ không người nào không ham chơi, quen bạn gái ăn mấy bữa cơm, đến cuối cùng vẫn phải tìm đối tượng môn đăng hộ đối mà kết hôn.

Cố Hành Lương đã rất tốt, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có nghe hắn quen bạn gái, nhưng đều không quá mấy ngày. người có thể chân chính đứng cạnh hắn chỉ có thể là cô. Cho dù hiện tại có quen bạn gái đi nữa, cũng chỉ là do ham vui vài ngày.

Chuyện của bọn họ hai nhà đều biết. Ngay cả bạn bè ai cũng biết

Người có thể đi đến cuối cùng với hắn, cũng chỉ có cô Mộ An Dung.

Hơn nữa, cho dù Cố Hành Lương thật sự thích cô gái kia, bọn họ cũng chẳng có kết quả gì. Chỉ cần ba mẹ hắn không đồng ý, bọn họ cũng không thể đến được với nhau.

Vừa nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Mộ An Dung càng sâu, thậm chí còn có phần đắc ý.

Ai cũng không chú ý đến, Cố Hành Lương đã sớm cầm điện thoại nhắn tin cho Ngôn Chi Hòa. Ngôn Chi Hòa nhìn thấy tin nhắn đến, trong đầu lại nghĩ đến lúc sáng sớm, gương mặt chợt đỏ bừng.

Khóe miệng không tự chủ mà cong lên

~~~ Hết chương 24 ~~~

[*] Bánh xuân (春饼) : loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc. 

Nhà do ta mở, truyện do ta đào, đọc truyện xong nhớ CMT nha ↖(^▽^)↗